Chương 13: Dịch dung thế thân

Ta Trường Sinh Bất Tử Ở Tu Tiên Giới (Bản Dịch)

Mộc Công Mễ Thanh

12.762 chữ

18-03-2024

Hôm sau.

Chu Dịch đến thiên lao đi làm.

Cổng chính vẫn chưa được tu sửa song, trên mặt đất, trên tường đầy những vết máu đỏ đậm, dẫm lên có chút dính giày.

Tối hôm qua Trịnh ti ngục chết dưới chưởng của kẻ cướp ngục, đương nhiên là chức quan trước đây đồng ý trao đổi với Ngưu giáo úy cũng không được tính. Nhưng cũng không cần phải tính nữa, bởi vì Ngưu giáo úy cũng chết trong trận hỗn loạn tối hôm qua.

“Thiên lao bình thường không có chuyện gì, một khi xảy ra chuyện thì long trời lở đất, mấy ngày có rất nhiều người phải đi phúng viếng.”

Chu Dịch đi vào nhà tù, trống rỗng chẳng còn được mấy phạm nhân.

Nghe nói cao thủ cướp ngục kia muốn bắt cóc phạm nhân, trong đó có không ít quan to của tiền triều, Huyền Giáp quân mai phục bên ngoài, xông lên mấy lần thì đã giết chết cả kẻ cướp ngục lẫn con tin.

“Công việc này lại nhẹ nhàng hơn rồi.”

Chu Dịch xách theo thùng cơm, gõ gõ hàng rào: “Lão Bạch, hôm qua sao không nhân cơ hội mà trốn đi?”

Tên phạm nhân họ Bạch này rất là thú vị, nhìn vô cùng tuấn tú, mặc bạch y xòe quạt xếp, chỉ cần đứng một chỗ thì cũng đủ làm cho vô số nữ hiệp giang hồ say đắm.

Cụ thể thì hắn phạm tội gì không rõ ràng lắm, trong hồ sơ không ghi lại, là do Tông Nhân Phủ trực tiếp ném hắn vào thiên lao.

“Bây giờ ta đang bị oan, nếu trốn mất chẳng phải sẽ trở thành phạm nhân thật sự hay sao?”

Lão Bạch sảng khoái ăn cơm uống canh, nhìn cơm thừa trong thùng còn nhiều: “Đưa hết cho ta đi, đỡ tốn công xách trở về.”

Chu Dịch đem thùng cơm bỏ vào trong nhà tù, ra vẻ kinh ngạc nói: “Nghe câu này của ngươi, có ý là muốn trốn thì có thể trốn thoát ra ngoài được sao?”

“Hôm trước ta còn nghĩ vậy, ngày hôm qua quá đáng sợ, ta vẫn nên ngoan ngoãn mà ở đây thêm ba bốn năm nữa.” Lão Bạch nhớ lại những gì chứng kiến tối hôm qua, vẫn nhịn không được mà trong lòng cảm thấy hoảng sợ.

Trước kia trên giang hồ có nói đến võ đạo của thánh trộm là nhất lưu, khinh công lại tuyệt thế vô song, tốc độ của hắn còn nhanh hơn Tiên Thiên tông sư, trên mặt của lão Bạch thì không biểu hiện gì nhưng trong lòng tất nhiên là đắc ý.

Ngày hôm qua chứng kiến phi kiếm giết người, cao thủ hàng đầu bị giết như chém dưa xắt rau, mới biết được mình chỉ là ếch ngồi đáy giếng.

Tiên Thiên tông sư chẳng thèm thi chạy với ngươi, phi kiếm vụt một phát bay qua, người sẽ biến thành hai khúc.

“Nhóc con nhà ngươi nhìn thấy cái gì vậy, tại sao lại bị dọa thành như vậy?”

Chu Dịch cảm thấy rất tò mò, dọc đường nói chuyện với những ngục tốt còn sống sót, bọn họ không hề nói rõ ràng về trận đại chiến phát sinh trong thiên lao.

Những ngục tốt canh gác tối hôm qua trong thiên lao không một ai còn sống!

Những cao thủ hàng đầu kia trong ngoài trên dưới đều hoàn hảo như nhau, ở trên chiến trường chính là một người địch vạn người, xông lên phá trận. Đến ngay cả Huyền Giáp quân bao vậy cũng khó mà giữ được vòng vây, nếu không thì cũng không cần Lý Võ phải tự mình ra tay.

Lão Bạch liên tục lắc đầu: “Không thể nói, không thể nói!”

“Uống rượu không?”

Chu Dịch gỡ xuống bầu rượu từ bên hông, sau khi mở nắp, rượu hương bay khắp bốn phía.

“Lê Hoa Bạch ủ mười năm!”

Chóp mũi lão Bạch vừa động đã ngửi được chuẩn xác tên và tuổi của rượu, nam nữ trong giang hồ mấy ai mà không thích rượu, ở trong tù hơn hai năm, mồm miệng sớm đã nhạt thếch.

Hương rượu cuốn hút đến vậy, không nhịn được mà tứa nước bọt, nhịn không được mà yết hầu giật giật.

“Phải đưa ta uống trước đã!”

Lão Bạch hiểu rõ tên ngục tốt đứng trước mặt hắn, lòng dạ vô cùng đen tối, đã lừa không ít cao thủ giang hồ trong nhà ngục chữ Giáp.

Cao thủ giang hồ ở bên ngoài tiêu dao tự tại, động một tí là lấy ra một đỉnh bạc để tính tiền, đó là tiền tài bất nghĩa không trộm thì là cướp được, tiêu xài rất mạnh tay không hề tiết kiệm.

Vào thiên lao chẳng có kẻ nào đưa tiền cơm, chỉ có thể ăn đồ thừa mỗi ngày.

Nếu thật sự chịu không nổi thì sẽ trao đổi với Chu Dịch, ví dụ như dùng thuật điểm huyệt độc môn đổi lấy hai cái đùi gà, phối phương bí dược độc môn đổi lấy một bầu rượu, thậm chí dùng bí văn giang hồ đổi lấy mấy cái bánh nướng ăn.

Chu Dịch còn cố ý không tuân thủ quy tắc, nhìn ngươi mà vừa con mắt thì còn được, những kẻ mà nhìn không vừa mắt thì đùi gà bị thiu, rượu trộn thêm nước.

“Con người ta từ trước đến nay đều có nguyên tắc, những kẻ mà ta làm khó dễ kia đều những kẻ phạm tội ác tày trời.” Chu Dịch đưa bầu rượu qua, thanh minh cho mình một tiếng.

“Nói thì dễ nghe, Giang Nam đại hiệp đã xảy ra chuyện gì?”

Lão Bạch uống một ngụm rượu, thoải mái mà thở một hơi, rồi sau đó lại uống từng ngụm nhỏ, chỉ sợ uống một ngụm hết cả bình thì không còn nếm được mùi vị gì.

“Thằng cha kia bề ngoài thì là hành hiệp trượng nghĩa, nhưng lại lén lút làm chuyện ác độc. Một kẻ táng tận thiên lương như vậy, ngũ tạng rạn nứt, lục phủ vỡ nát mà chết, chỉ còn một lớp da bên ngoài là còn sống thôi, không nên như vậy sao?”

Chu Dịch lấy ra một viên đan dược từ trong lòng, đỏ rực lại kèm theo hoa văn màu đen, quan sát một lát lại cẩn thận bỏ vào trong lòng.

“Loại cổ trùng này thật sự là huyền bí, vị huynh đệ kia, ngũ tạng lục phủ vỡ vụn mà vẫn còn sống!”

Lão Bạch uống liên tục mấy ngụm rượu, dằn xuống sự sợ hãi trong lòng, thần bí nói: “Ngươi có tin thuật phi kiếm không?”

“Tin!”

Chu Dịch thầm nghĩ, ta còn nhìn thấy tiên nhân một kiếm chém nát hư không nữa đấy.

“……”

Lão Bạch vốn định làm ra vẻ một chút, kết quả còn chưa nói hết đã bị Chu Dịch chặn họng.

Ánh mắt Chu Dịch âm trầm, nói: “Để ta đoán thử, tối hôm qua Lý tướng quân thi triển thuật phi kiếm, chém chết kẻ cướp ngục dễ như trở bàn tay?”

“……”

Lão Bạch cũng là người nhanh trí,chuyển đề tài: “Ngươi có biết giết ai không? Linh Hư chân nhân của Thiên Nhất quan, Không Minh thiền sư của Kim Quang tự, Bạch Vô Thường thủ lĩnh của Nhất Quật Quỷ!”

“Đều là những người chết rồi, ta không có hứng nghe chuyện quá khứ của bọn hắn.”

Tâm trạng của Chu Dịch rất vui vẻ, vốn dĩ suy đoán con đường linh căn thiên phú cũng không phải là đã bị chặn đứng, Tiên Thiên tông sư là đã có thể thi triển pháp môn kiểu ngự khí.

Lão Bạch nghẹn khuất nói không ra lời, đưa bầu rượu đã uống cạn trả lại, đang chuẩn bị nằm lên chiếu nghỉ tạm.

Từ tối hôm qua cho đến bây giờ, nhắm mắt lại thì nhìn thấy cảnh phi kiếm giết người, căn bản là không thể ngủ yên được.

Chu Dịch nói: “Đều sống trong giang hồ, đừng dễ tin người như vậy, cũng đừng căm ghét thế tục như vậy, nếu như ngươi thực sự thả cho thằng cha kia chạy mất, thì có chết mười lần cũng khó chuộc tội.”

“Sao ngươi biết được?”

Lão Bạch là cao thủ nhất lưu, độc chiếm một gian nhà tù, cách vách chính là Giang Nam đại hiệp.

Chu Dịch nói: “Hai ngươi có giấu diếm đến đâu, thì làm sao có thể qua mắt được ngục tốt tuần tra, còn có thể qua mắt được những phạm nhân trong nhà lao này sao? Có người dùng lời nói của các ngươi để đổi cho ta lấy một cái đùi gà ăn mất rồi.”

“……”

Lão Bạch bỗng nhiên không còn muốn ngồi tù, có lẽ đồng ý lời cầu hôn của quận chúa cũng không cảm thấy khó chịu bằng lúc này.

Chu Dịch tiếp tục nói: “Ta cũng coi như cứu ngươi một mạng đi? Nghe nói khinh công của ngươi không tồi, có thể dạy cho ta được không?”

“Ta buồn ngủ rồi!”

Lão Bạch xoay người sang chỗ khác, đưa lưng về phía Chu Dịch.

……

Nửa năm trôi qua trong chốc lát.

Ti ngục mới nhận chức vốn dĩ là quản lý nhà giam của kinh nha, một cái bánh có nhân từ trên trời giáng xuống, tiếp nhận thiên lao.

Nhà tù khắp nơi ở Phượng Dương quốc, quy tắc đều tương tự nhau, chỉ có điều trong thiên lao dễ kiếm chát hơn những nơi khác mà thôi.

Hiện giờ ngục tốt đã dần dần vào nếp, thiên lao lại khôi phục lại dáng vẻ của ngày xưa.

“Chào Lão Chu!”

Ngục tốt gác cửa Phùng Kiều chào hỏi tiền bối, hiện giờ so về thời gian công tác thì chẳng có mấy người làm lâu hơn Chu Dịch.

Chu Dịch cười nói: “Hôm qua ngươi chuồn về sớm, sợ để ngươi trả tiền sao?”

“Nhà có vợ dữ, bất đắc dĩ!”

Phùng Kiều liên tục chắp tay, hắn vốn dĩ là ngục tốt của huyện Vạn Niên gần kinh kỳ, sau khi được điều tới Thần kinh thì không thích nghi được.

Thanh lâu đắt đỏ nhất ở huyện Vạn Niên, nếu như muốn ở nguyên đêm thì chỉ mất tầm một hai lượng bạc, vào Xuân Phong lâu sờ tay cô nương một cái mà đã mất mười lượng bạc, có dát vàng cũng chẳng đáng!

Chu Dịch cười nói: “Nếu giáo úy đại nhân cũng đi, vậy thì sẽ do thiên lao trả tiền, nếu không thì lỗ nặng.”

Phùng Kiều ngay lập tức hối hận không thôi, hắn vốn định sáng nay hỏi thăm cho rõ ràng, chờ đến khi về nhà khoe khoang với người ta rằng hắn đã từng đến Xuân Phong lâu ăn chơi.

“Sau này còn cơ hội mà.”

Chu Dịch vừa đi vừa nói chuyện cùng đồng liêu, xách theo thùng đi đưa cơm.

Nhà ngục chữ Ất số bảy.

Phạm nhân mới bị nhốt vào không bao lâu, là quan viên Lại Bộ phạm tội mua bán chức vị.

Đầu tóc hoa râm, thân hình gầy khô.

Một bó tuổi như vậy mà bị nhốt vào thiên lao, chưa được đến một hai năm thì đã chết rồi.

Phạm nhân này nhìn thấy Chu Dịch đưa cơm, khó khăn cố hết sức đứng dậy, còn ho khan dữ dội vài tiếng, chậm rãi di chuyển lại đây, bưng chén ăn từng miếng cơm.

Tất cả động tác của hắn không giống một ông già gần đất xa trời.

Trong mắt Chu Dịch lóe sáng, một kẻ tinh thông thuật dịch dung như hắn, đã phát hiện vô số sơ hở.

Vẻ mặt của người kia quá mức cứng đờ, cho dù cố tình giả vờ hít thở khó khăn, thì da dẻ cũng không thể nào bất động được.

Màu da trên cổ và trên bàn tay có sự khác biệt rất nhỏ, đặc biệt là bùn đất dính trên tay, thứ nhất là tạo hình quá cường điệu, thứ hai là hoàn toàn không ăn nhập vào da dẻ.

Huống hồ gì một ông già suy yếu đến như vậy, mà cái chén cầm trên tay lại vô cùng chắc chắn……

Chu Dịch không lên tiếng rời đi, cuối cùng đi vào nhà ngục của lão Bạch, từ trong lòng lấy ra một bầu rượu.

Lão Bạch mở bầu rượu ra ngửi một cái, nói: “Lại là Lê Hoa Bạch, rượu quá mạnh, chẳng bằng Chiếu Điện Hồng, Ngọc Lộ Xuân, dư vị kéo dài.”

“Rất lâu rồi, bằng hữu của ta thích nhất là uống rượu Lê Hoa Bạch, ta cũng uống quen rồi nên lười đổi khẩu vị.”

Chu Dịch cố gắng nhớ về Ngụy Xương, chỉ nhớ rõ hắn là một hán tử ngang tàng, hào sảng phóng khoáng, diện mạo cụ thể thì đã mơ hồ.

“Chập chập, một kẻ lòng dạ đen tối như ngươi mà cũng có bằng hữu sao?”

Nửa năm này, lão Bạch cũng đã quen biết Chu Dịch, nói chuyện cũng không kiêng dè như vậy nữa.

Chu Dịch không muốn nhớ đến quá khứ, tuổi thọ của hắn là vô cùng vô tận, tương lai sẽ lưu lại vô số ký ức, bao gồm cả lão Bạch trước mắt này cũng sẽ trở thành một trong số đó, cho nên phải học được cách ép xuống hoặc là quên đi.

“Hôm qua khi tu hành Phiêu Bình Bộ, có mấy lần rẽ hướng không được hài lòng lắm……”

Lão Bạch trầm ngâm một lát nói: “Khinh công trên đời này, về cơ bản chỉ chia thành hai loại, di chuyển chớp nháy trong phạm vi nhỏ và di chuyển trong hành trình dài, Phiêu Bình Bộ thuộc về loại đầu tiên……”

Giảng giải kỹ càng tỉ mỉ về bí quyết tu hành Phiêu Bình Bộ, để giải thích những điểm thắc mắc của Chu Dịch, cho mãi đến khi uống hết rượu trong bình.

Trước khi Chu Dịch rời đi có hỏi: “Ngày mai đổi thành Chiếu Điện Hồng hay là Ngọc Lộ Xuân?”

Lão Bạch nói: “Cứ lấy Lê Hoa Bạch đi, uống quen rồi cũng lười đổi khẩu vị.”

Chu Dịch hơi giật mình, lại ngồi xổm xuống nói: “Ta kiếm một bình Lê Hoa Bạch ủ trăm năm, ngươi giúp ta làm một chuyện.”

Lão Bạch gật đầu nói: “Dĩ nhiên là được rồi, trước kia nếu không phải rượu ngon ủ trăm năm thì ta sẽ không uống!”

Chu Dịch cười nói: “Chẳng thèm hỏi thăm thử là chuyện gì, nếu như giết người phóng hỏa vào nhà cướp của cũng làm sao?”

“Nhóc con nhà ngươi, tuy rằng lòng dạ đen tối, nhưng lại là người có điểm giới hạn.”

Lão Bạch nói: “Huống hồ gì nếu thật sự làm chuyện ác, ta cứ uống chùa rượu ngon, rồi chẳng làm theo, ngươi làm gì được ta chứ?”

“Phạm nhân trong nhà ngục chữ Ất thất, hình như tối hôm qua bị đổi người……”

Chu Dịch nói qua về lai lịch của phạm nhanh, những sơ hở lưu lại sau khi dịch dung.

“Thú vị thú vị! Một chuyện thú vị như vậy, làm sao mà thiếu được người như ta chứ?”

Lão Bạch nghe đến hai mắt tỏa sáng, ngồi mãi trong thiên lao đã sớm cảm thấy vô cùng chán nản rồi, nói: “Ngươi cứ yên tâm, chỉ cần hắn ta hành động, tuyệt đối không qua được mắt ta.”

“Chú ý an toàn, người nọ rất có thể là một cao thủ.”

Chu Dịch liên tục dặn dò nhắc nhở, chỉ cần theo dõi, nhưng nếu như người kia chạy thoát cũng đừng đuổi theo.

“Yên tâm! Ta là người từng trải, sao lại không hiểu an toàn là trên hết được chứ?”

……

Mấy ngày sau.

Chu Dịch đi vào trong thiên lao đưa cơm.

Lão Bạch cười hắc hắc vẫy tay, nội khí truyền âm nói: “Tối hôm qua, cuối cùng người kia cũng đã hành động.”

“Làm gì?”

Chu Dịch học được mười mấy loại khinh công từ chỗ của lão Bạch, trong đó có mấy loại truyền thừa tuyệt đỉnh, có qua có lại, nên đã truyền thụ truyền âm bí thuật của Thương Thiên vương cho hắn.

“Hắn đến nhà ngục chữ Giáp nhất, nửa đêm lại trở về.”

Trên mặt lão Bạch lộ ra vẻ kích động, ai mà không biết một vị Võ đạo Tông Sư bị nhốt trong nhà tù kia từ nửa năm trước.

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!